Sau 3 tháng chính thức về nhà
chồng, một buổi sáng đẹp trời tôi phát hiện mình đã có “hai vạch”. Không phải cảnh
tượng cô vợ chạy từ nhà tắm ra hét lớn, báo tin cho chồng rồi hai vợ chồng ôm
nhau sung sướng, hạnh phúc. Ngược lại, mặt hai đứa đần ra, vừa bất ngờ, cũng có
chút vui vui nhưng phần nhiều là lo lắng vì cũng chưa thực sự sẵn sàng thực hiện
thiên chức cao cả.
Có thể nói mang thai là một niềm
hạnh phúc và may mắn đối với mỗi người phụ nữ, nhưng cũng là quãng thời gian 9
tháng 10 ngày thực sự khó khăn và nhiều cảm xúc. 6 tuần đầu cơ thể không thay đổi
nhiều ngoài việc nghén lên nghén xuống. Tôi thèm đủ thứ đồ chua, ngọt lẫn lộn.
Lúc thì bánh kem, bánh ngọt, lúc thì trà sữa, có lúc lại thèm khế, cam, dưa muối…
Có hôm đang nửa đêm nghĩ đến ô mai thèm quá, chồng lại phải lặn lội đi mua cho
bằng được. Nhưng thèm là thế thôi chứ lúc mua về rồi lại chỉ ăn được vài miếng
rồi chán chứ không thể ăn được hết như tưởng tượng trong đầu.
4 tuần tiếp theo mới có nhiều điều
đáng nói, nó phức tạp từ việc ăn uống, thay đổi cơ thể và tâm trạng.
Vào tuần
mang thai thứ 7 tôi phát hiện mình bị ra vài giọt máu. Hoảng sợ là điều đầu
tiên hiện lên trong đầu tôi. Tôi vốn là một người tưởng tượng rất phong phú và
nhiều lúc là hơi quá nên trong đầu bắt đầu lo nghĩ đủ điều. Một người phụ nữ yếu
đuối, một người mẹ còn trẻ chưa am hiểu nhiều như tôi chỉ biết rơm rớm nước mắt
lo sợ. Tôi gọi điện ngay cho anh xã về đưa đi khám bác sĩ.
Sau khi siêu âm, bác sĩ nói đã có
tim thai, thai phát triển bình thường nhưng có một vết bong nhau khá dài, bong
tách 15%, đây là một dấu hiệu động thai , dọa sảy. Nghe đến đây, người tôi bắt đầu
run lên, mặt nóng bừng, mắt cay cay, một ý nghĩ rất xấu thoáng qua trong đầu.
Anh xã nắm chặt tay tôi và bình tĩnh trao đổi với bác sĩ. Bác sĩ trấn tĩnh: “Rất
may trường hợp của chị phát hiện sớm, nếu muộn hơn có thể bị sảy thai.” Bác sĩ
cho tôi thuốc nội tiết và chống co thắt tử cung về uống và chỉ định tôi phải
nghỉ ngơi, hạn chế đi lại, 2 tuần sau đến khám lại.
Từ lúc trở về từ phòng khám, tôi
vẫn còn nhiều lo lắng, bất an. Chồng và bố mẹ, người thân động viên, chăm sóc
tôi cũng giúp tôi phần nào nguôi ngoai. Tôi được một chị bạn chỉ cho bài thuốc
đông y chữa động thai rất tốt. Chị cho tôi địa chỉ một nhà thuốc đông y bán củ gai tươi chuyên chữa động thai và an thai. Vợ chồng tôi cũng rất thận trọng hỏi
người bán rất cặn kẽ, vì mang bầu nên mỗi khi ăn uống gì cũng rất cẩn thận.
Tôi mua 1kg củ gai tươi về sắc nước
uống trong 6 ngày. Mỗi ngày tôi đun 150g củ với khoảng 1 lít nước. Đun lửa nhỏ
trong khoảng 30 phút được 1 bát tô nước, một ngày tôi đun 3 lần như vậy. Lúc đầu
cứ sợ khó uống nhưng nó dễ uống hơn tôi tưởng nhiều. Nước chỉ hơi nhạt nhạt
chút, nói chung thuốc như vậy là rất dễ uống rồi. Tôi uống nước củ gai kết hợp
với thuốc bác sĩ đã kê cho trước đó. Sau 3 ngày tôi thấy mình không còn bị ra
máu nữa. Nhưng tôi vẫn tiếp tục uống nước củ gai thêm 3 ngày nữa cho hết 1kg. 2
tuần sau đi khám, bác sĩ nói thai đã hết bong màng nuôi, thai nhi khỏe mạnh
bình thường. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và may mắn. Thật vui vì mẹ con tôi vẫn
còn được ở bên nhau, thật may vì tôi vẫn còn tiếp tục được làm mẹ.
Tôi vẫn còn tiếp tục phải trải
qua một quãng thời gian dài mang thai nữa nhưng một lần nữa tôi cảm thấy thật
may mắn vì nó trôi qua khá nhẹ nhàng. Sau 34 tuần 6 ngày tôi đã hạ sinh “quý tử”.
Đến nay bé đã được 13 tháng, con khỏe mạnh bình thường và cũng khá ngoan.
Khi bạn còn trẻ có thể đã nhiều lần
bạn than vãn rằng sẽ không lấy chồng đâu, không đẻ con đâu vì khổ lắm, đau lắm.
Đúng là giai đoạn mang thai là khoảng thời gian đầy cảm xúc, đầy khó khăn có cả
nước mắt. Nhưng khi thực sự được nhìn thấy “thành quả” của mình, được ôm con
trong lòng rồi, bạn mới thực sự thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không có
điều gì tuyệt vời hơn khi được làm mẹ đâu các chị em nhé!
Sign up here with your email